HOME > ブログ > moekuynのブログ > Tuổi hai lăm – khi thanh xuân đã đi qua một nửa

ブログライター

moekuyn
moekuynのブログ
年代 30代前半
性別 女性

メッセージを送る※ログインが必要です。

ブログ

TITLE.
Tuổi hai lăm – khi thanh xuân đã đi qua một nửa
DATE.
2017年08月31日 17:54:47
THEME.
日記

Và nếu được hỏi, trong suốt cuộc đời mình thời khắc nào là khó khăn nhất? Thì câu trả lời chắc có lẽ là tuổi hai lăm.

Khi mười tám, bạn có thể hoang mang trước sự lựa chọn ngành nghề cho bản thân. Nhưng lúc ấy còn quá trẻ chỉ biết làm theo sở thích nên có sai lầm cũng không đáng trách.

Hai mươi hai, ra trường có thể chọn sai công việc nhưng lúc ấy mới ra đời sai là chuyện dễ hiểu.

Nhưng khi đã qua hai lăm, dấu mốc được xem là trưởng thành, thì lựa chọn sai lầm thì là một điều không thể tha thứ. Vậy nên, hai lăm tuổi, giai đoạn được xem dễ rơi vào khủng hoảng nhất của con người.

Hai lăm tuổi, nhận ra bản thân đơn độc hơn, nhiều lúc cầm điện thoại muốn gọi cho một ai đó nhưng rồi dò một lượt danh bạ chỉ thấy toàn số khách hàng đối tác, chẳng hiểu những dãy số những cái tên quen thuộc từng trò chuyện thâu đêm suốt sáng đâu mất hết cả rồi.

Gọi về nhà cho ba cho mẹ, chẳng nói nhiều về những điều ngoài kia chỉ hỏi những câu vu vơ mà dường như ngày nào cũng hỏi “Nhà đã ăn cơm chưa?”, Ba mẹ có khỏe không?”, “Con bé út học có tốt không?”,… nhưng chẳng thấy nhàm chán. Để khi ba hoặc mẹ trả lời “Ở nhà mọi thứ đều ổn”. Lúc này lòng dạ mới an tâm mà gác máy.

 

Tuổi hai lăm – khi thanh xuân đã đi qua một nửa
 

Hai lăm tuổi, vẫn lịch lãm trong những buổi tiệc của cơ quan, vẫn tất bật chuẩn bị áo quần xúng xính đi dự đám tiệc. Mọi người vui vẻ trò chuyện tán gấu, bản thân ngồi gặm nhấm nỗi cô đơn, thỉnh thoảng mỉm cười. Sáng ra, vẫn phải tươm tất gọn gàng để đi làm. Đến nơi vẫn phải trưng ra cái bộ mặt vui vẻ.

Hai lăm tuổi, khi bạn bè ngoài kia đứa thì có vợ, đứa thì có chồng, đứa đã có con. Nhìn lại bản thân sao vẫn cứ mãi sớm tối đi về một mình. Là bản thân sợ những thương tổn không dám mở lòng ra hay là duyên chưa kịp đến? Hay là số mệnh định sẵn kiếp này phải cô lẻ một mình?

Hai lăm tuổi, công việc của bè bạn đã bắt đầu thăng quan tiến chức, đã bắt đầu có chỗ đứng nhất định trong xã hội, bản thân thì vẫn chưa xác định được, rốt cuộc mình thích gì? Và thích hợp với điều chi?

Hai lăm tuổi, nhận ra ngoài kia lòng người giả dối, con người chỉ biết đến bản thân mà quên đi người khác, vậy nên lòng dạ cứ cảm thấy khó chịu khôn nguôi. Muốn cùng đứa bạn thân đi lang thang đó đây giải tỏa áp bức bộn bề cũng chẳng thể, kết cục đành phải một mình ngồi đơn độc với chai bia trước mặt, mặc kệ xung quanh ồn ào nhốn nháo, cả thế giới cứ như chỉ có một mình bản thân tồn tại.

Hai lăm tuổi, nhận ra tóc ba mẹ ngày thêm nhiều sợi bạc, nếp nhăn trên trán ba mẹ mỗi ngày một nhiều, lưng của ba mẹ ngày một còng hơn. Nhận ra cơ hội được gặp ba mẹ càng ngày càng ít. Vậy nên chẳng mong gì chỉ nguyện cầu ba mẹ mãi mạnh khỏe, bình an. Chỉ vậy thôi lòng đã an nhiên rất nhiều.

Hai lăm tuổi, biết suy nghĩ hơn, chín chắn hơn. Gặp phải những chuyện không thích không còn bô bô nói không suy nghĩ như trước nữa. Bởi những lời nói lúc nóng giận sẽ dễ khiến người khác tổn thương. Và cũng nhận ra rằng, không phải cứ vui là mỉm cười, đôi khi càng buồn càng phải cười.

Hai lăm tuổi, đã biết trân quý sức khỏe hơn, sau mỗi giờ tan ca sẽ tranh thủ về nhà thật sớm, ghé siêu thị mua ít đồ về nấu bữa tối thay mì gói cơm hộp như mọi khi. Sáng cũng ngủ ít hơn một chút, dậy sớm hơn chút để chạy bộ nạp năng lượng cho một ngày dài mệt mỏi sắp bắt đầu.

Hai lăm tuổi, không còn sốc nổi điên loạn như tuổi hai mươi, hai hai. Bởi nhận rằng, ta đang đi gần hết thanh xuân. Vậy nên phải trân trọng mọi thứ của hiện tại: sức khỏe, công việc, mối quan hệ, ….

Hai lăm, bạn nhận ra những điều bình thường thậm chí là tầm thường trước kia bây giờ mới thực sự là có giá trị và thời gian đang chạy đua với tuổi trẻ của bạn từng khắc từng giây. Để khi ngoái đầu nhìn lại mới thấy rằng, thanh xuân đã trôi qua quá nửa...

© Vĩnh Lạc – blogradio.vn

コメント

コメント:0件

コメントはまだありません

コメントを投稿する

ログインしていません